Một sáng hôm ấy, bác sĩ ở trạm y tế cho tôi biết chú, người mà tôi gặp mỗi sáng cũng đến chích thuốc giống như tôi, đã qua đời…
Còn tôi, sau một liệu trình điều trị thất bại, đang trong liệu trình 2 với 8 tháng (nếu thất bại ở giai đoạn này thì tôi sẽ sống chung với lũ và có lẽ đợi 1 ngày nào đó đi theo chú ấy).
28 tuổi, tôi lờ đỡ thiếu sức sống với bao cơm áo gạo tiền, ôm quá nhiều công việc và kết quả: Tôi bị lao phổi!
Vậy là, tôi đang thất bại trên con đường mình đi, cả về tiền bạc, tình cảm và sức khỏe.
Một người thất bại hẳn niềm tin cũng giảm, thậm chí là mất đi. Tôi cũng vậy. Tôi không nghĩ một ngày nào đó tôi có mặt ở phòng tập yoga, nơi mà tôi nghĩ chỉ dành cho những chị chân dài, các em eo thon mặc những chiếc quần bó sát, áo crop-top, các anh chị doanh nhân thành đạt đầy kiêu hãnh…
Mọi thứ đã không thể thay đổi, tôi nghĩ mình sẽ chết dần chết mòn nếu cứ như vậy. Cuối cùng, ý chí mãnh liệt đã thắng được một thân thể bạc nhược!
Điều đầu tiên, tôi đi mua một bộ đồ thể thao. Tôi tới lớp tập yoga ở nhà văn hóa Thanh niên thành phố.
Đến đây, mọi mường tượng trong đầu tôi trước đây về yoga sai hết. Cô giáo cũng đã hơn tứ tuần, người nhỏ nhắn, rất giỏi nhưng vô cùng giản dị. Học viên thì lứa tuổi nào cũng có, nhiều thành phần. Tôi đã so sánh, và bắt đầu tự tin hơn về mình (ít ra cũng trình độ đại học, cũng có công ăn việc làm, hà hà!).
Tiếp đến là những chuỗi ngày tôi chiến đấu với bản thân qua từng tư thế, từng giờ, từng ngày tập. Tôi dần không so sánh mình với người khác nữa, tôi quan tâm, ưu ái bản thân mình hơn, điều mà trước đây tôi chưa từng làm.
Tôi nói chuyện rất nhiều với cô giáo, luôn chia sẻ trước và sau buổi tập những tác động của yoga vào cơ thể mình. Tôi biết mình đi đúng hướng; mặc dù ngày nào tôi cũng bị choáng, hoặc nặng hơn là té luôn trên lớp, vì sức tôi yếu quá; về nhà thì gần như là bò vì quá ê ẩm, đầu óc thì bần thần, nhức đầu, chóng mặt. Nhưng tôi buộc mình phải chiến thắng ở mỗi giờ, mỗi ngày đến lớp.
Cô giáo động viên tôi rất nhiều, và bắt đầu khen tôi, tần suất ngày một dày hơn. Cô đưa tôi 2 quyển sách nhưng tôi nhất quyết không đọc (tôi lỳ lắm, dù tôi là tín đồ của sách). Tôi muốn tự cảm nhận những trải nghiệm của mình ở mỗi tư thế và chia sẻ điều tôi cảm nhận với bạn tập, với các giáo viên mà tôi gặp, bất cứ khi nào có thể.
Sau một hôm tôi chia sẻ, cô nói những gì tôi làm được, cảm nhận được trong vòng 1 tháng đầu tiên đối với cô phải mất 3 năm mới có! Tôi rạo rực vui sướng!
Và tôi bắt đầu đọc sách, đúng là những cảm nhận và hiểu biết của tôi về những gì cô hướng dẫn trên lớp nó nằm trong sách, và tôi tiếp tục tìm thêm sách để hiểu thêm về chuyên môn yoga.
Tôi cảm nhận sự khác biệt, ngày nào tôi cũng có cảm giác mới dù cho tư thế có cũ. Tôi bắt đầu đam mê, một ngày chỉ mong đến giờ đi tập. Sau 2 tháng, cô nói tôi đã thay đổi hoàn toàn so với trước đó, sắc diện thì mỗi lúc một tươi hơn.
Tôi đã khác! Rõ ràng như vậy, ai cũng nói, cô nói, bạn bè nói. Quan trọng là chính tôi cảm thấy sự khác biệt của mình. Mọi thứ trong tôi đều cải thiện đáng kể:
– Bệnh của tôi đã tiến triển tốt, xét nghiệm âm tính nhưng vẫn còn theo dõi theo phát đồ điều trị.
– Da tôi sáng hơn, ít bị xỉn màu hơn
– Mắt cũng linh hoạt hơn, không còn lờ đờ thiếu sức sống
– Ngủ ngon hơn và sâu giấc
– Hệ tiêu hóa cải thiện rõ ràng, giảm đi đáng kể việc cứ 2-3 ngày lại ăn uống khó tiêu và cũng không còn táo bón nữa.
– Sức mạnh thể chất và ý chí tăng rõ rệt
– Và tôi tự tin hơn rất nhiều, không còn tự ti về hình thể và sức khỏe nữa.
Điều mà tôi chiến thắng được sau 2 tháng luyện tập, có thể nói là một bước ngoặc để giúp tôi có cuộc sống thoải mái hơn đó chính là tôi biết buông bỏ được áp lực – tình yêu, tiền bạc.. những thứ phù phiếm bên ngoài. Tôi thuộc tuýp người suy nghĩ nhiều, nội tâm, sâu sắc, nhưng sống rất đơn giản và thoải mái.
Tiếp tục, tôi muốn chia sẻ, động viên, muốn nhiều người đã từng gặp những trường hợp tương tự như tôi được mạnh dạn, tự tin và khỏe mạnh, vượt qua tất cả nỗi sợ hãi mặc cảm của bản thân.
Tôi đứng lớp!
Ở thời điểm 2009, một người chỉ mới tập yoga 2 tháng, dám đứng ngay lớp mà mình đã từng tập chung mà đa phần còn lâu năm hơn mình. Tôi thật sự cảm thấy hãnh diện vì ít người dám làm được ở giai đoạn này. Không phải tôi tập luyện cao siêu hay dẻo dai khỏe mạnh hơn người. Mà tôi hiểu, lợi thế của tôi là một nền tảng kiến thức vững chắc và những trải nghiệm sâu sắc cùng với những – thay – đổi – nhìn – thấy – rõ. Tôi chân thành toàn ý đặt tâm vào học viên của mình bằng sự hiểu biết để nhận lại sự trân trọng!
5 năm cùng với yoga song song những việc làm khác, một ý chí và niềm tin gần như tuyệt đối với yoga và cũng có lẽ duyên sắp đặt vào đúng thời điểm. Tôi quyết định rẽ sang hướng mới của cuộc đời và quyết định rất nhanh khi từ bỏ Phố xa hoa tráng lệ, từ bỏ công việc, từ bỏ một mức thu nhập không nhỏ của nhiều công việc đang làm cộng lại, để về Đà Lạt.
Tôi toàn tâm toàn sức và toàn cuộc đời này cho Yoga Đà Lạt với hai bàn tay trắng, khối óc và những gì còn sót lại sau khi đã quên hết cả: 9 năm đi làm, 8 năm đi dạy yoga.
Và phía trước, còn cả một cuộc đời rong chơi!
Tôi, Phương Hoàng
Nguồn: hoitho.vn