“Khi ta thực sự tĩnh lặng, một mình đã không còn cảm thấy cô đơn”.
Những người bạn cần gặp, bạn đều sẽ gặp.
Tôi gặp cô gái đó vào một ngày xuân êm dịu. Một cô gái mặt mộc, giản dị giữa đám đông khán phòng rực rỡ, diêm dúa màu sắc áo váy. Nhưng cô khác biệt.
Cô đến với một phong thái vô cùng trầm tĩnh, nhẹ nhàng. Cô lịch lãm, chậm rãi trong từng cử chỉ, ánh nhìn. Sao cô ấy có phong thái đó?
Tôi nghe về Yoga đã lâu. Nhưng tôi không có tập luyện cho đến ngày gặp cô gái ấy. Và cô trở thành… cô giáo tôi.
Muôn lối đi trước mặt.
Ngày đầu tiên, tôi ngồi thiền được 10 phút. 10 phút ngắn ngủi nhưng thời gian như chậm lại đến tận 10 năm. Tôi cảm nhận tiếng Om vang vọng, lan tỏa đến từng nơron thần kinh trong đầu.
Lần đầu tôi nhận ra – trong tôi có một thế giới. Một thế giới tôi chưa từng đặt chân đến.
Hà Nội đầu hè không ngừng ồn ã. Tôi ngồi đó. Tĩnh lặng trong thế giới của mình. Kết thúc 10 phút, tôi nhận thấy: khi tôi kiểm soát được thế giới bên trong tôi, tôi có muôn lối đi trước mặt.
Từ khi luyện tập, tôi học cách chấp nhận bản thân như mình vốn là. Tôi không so sánh cơ thể và trí tuệ của mình với người khác. Tôi béo, tôi thừa nhận. Tôi sẽ cải thiện bằng cách tập luyện và kiểm soát chế độ ăn của mình. Tôi thôi ghen tỵ, đổ lỗi và ngụy biện. Vì đó là vấn đề xuất phát từ chính tôi. Trước khi ăn, tôi tập thở 1 phút, nghĩ, thức ăn là nhiên liệu, nạp vừa đủ thôi. Tôi đã không còn ăn chỉ để giải tỏa cảm xúc tiêu cực của mình. Tôi đã có cách khác.
Tôi cũng học cách kiểm soát thời gian của mình. Tôi bỏ những buổi tán chuyện nhạt nhẽo mà chủ đề chính là bàn tán về người khác. Tôi dứt hẳn thói đánh giá, bình luận, nói sau lưng người. Đột ngột nhận ra lâu nay đã từng sống hộ, nghĩ hộ người ta sống thế nào, ra làm sao mà không quên mất một người – Tôi.
Mọi thứ đến rồi đi. Vô thường như nó vốn dĩ. Cả tình yêu tưởng chừng vĩnh cửu cũng không thoát khỏi quy luật đó. Vì thế tôi không còn bận tâm với cách người khác đối xử với tôi. Khen chê đều bình thản đón nhận. Đi một mình giờ tôi đã không còn biết đến cô đơn. Ở một mình mấy ngày nghỉ lễ, tôi không nhàm chán. Tôi tự rơi vào cái bẫy kỷ luật như mình mong muốn.
Kết thúc một tuần đầu tập luyện kiên nhẫn…
Tôi chính thức bị nghiện.
Mỗi bình minh thức giấc, tôi thấy mình như được sinh ra lần nữa. Tôi đi thể dục trong ban mai với gió lành. Chân nhẹ nhàng thư thái như trao cho mẹ đất những nụ hôn gió. Mặt hồ Văn Quán gợn sóng, tiếng xôn xao của người đi thể dục… nhưng lòng tôi đã không còn xao động. Tự thấy cuộc sống diệu kỳ. Điều tốt đẹp nhất rồi cũng sẽ đi, và điều tồi tệ nhất cũng sẽ mất như khi ta buông tay ném một viên sỏi nhỏ xuống mặt hồ.
Bóng đêm tràn đến. Tôi thiền định 20 phút. Giấc ngủ kéo đến êm đềm, ngọt lành như nó vốn dĩ. Tôi thôi không trăn trở khi nghĩ về cử chỉ của chàng trai dành cho mình hồi chiều. Tôi dẹp luôn mơ mộng về nụ cười của ai đó rồi dệt nên một câu chuyện tình lãng mạn như xưa nữa. Khi ý nghĩ lung tung từ đầu ùa về, tôi đón nhận. Chỉ tập trung vào hơi thở của mình. Không đuổi, vị khách không mời lặng lẽ ra đi.
Tôi đã khác. Khi tôi vứt hết mọi buồn vui, trở về với tĩnh lặng, an yên giấc ngủ bình yên giống như khi ta đang nằm một bãi biển vắng. Tôi đã không còn phải đếm cừu, đếm sao, (đếm giai ^^).
Khi tôi hạnh phúc, thế giới như lan tỏa niềm vui của tôi. Tôi giúp người khác một cách vô tư, không cần nhớ. Và tôi được giúp lại, tôi cũng đón nhận bình thản. Như hôm nọ đi đường, thấy một chị gái đi giày cao gót lênh khênh, tôi dừng xe, cho chị đi nhờ. Một tháng sau. Cũng trên đoạn đường ấy, tôi nhễ nhại mồ hôi dưới nắng chói. Bác xe ôm đã đột ngột dừng, mời tôi lên xe. Là tình cờ hay nhân quả? Tôi không biết.
Tôi ung dung đón nhận, hào sảng cho đi. Khi ta về với hơi thở, về với chính ta, mầm thiện sẽ được sinh ra, nhân lên, tỏa sáng. Tôi đã làm bạn được với chính tôi. Tôi đã hết cô đơn.
Thu
Nguồn: hoitho.vn