22/12/2020

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi

“Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi!” – Tôi mạn phép mượn tựa đề của tác giả Andrew Matthews để bắt đầu cho bài viết của mình.

Người bạn mang tên Yoga chính là nguyên nhân đã khiến tôi thay đổi cuộc đời. Muốn biết tôi thực hiện nó như thế nào, mời bạn theo dõi cuộc hành trình kiếm tìm “hạnh phúc” của tôi nhé.

Yoga đồng hành với tôi đến thời điểm hiện tại vừa tròn một năm. Tuy nhiên, tôi “biết” đến bạn ấy từ vài năm trước, đó là khi tôi vô tình thấy một cuốn sách nói về Yoga của chị dâu, tôi có chút tò mò, cũng xem lướt qua thông tin trên báo mạng. Vì tôi tìm hiểu với tâm thế muốn biết nó là cái thể loại gì mà “bà chị” tôi lại thích, chả phải tôi quan tâm sở thích của ai đó … bởi chị em tôi có thể nói bên ngoài hòa hợp, mà trong tâm ai mà biết ai đang nghĩ gì, nói thẳng ra là từ phía tôi, tôi có thành kiến với chị.

Bạn biết đấy, khi ta không thật tâm muốn làm điều gì thì kết quả nhận lại cũng sẽ tương ứng. Bằng sự tìm hiểu hời hợt – qua cách nhìn nhận phiến diện của mình, tôi khi ấy chỉ thấy cái môn “thể dục” mang tên Yoga này rất là nhàm chán. Nếu bạn chọn phương pháp tập thể dục để cải thiện tình trạng sức khỏe hoặc khát khao cơ thể có hình dạng của chiếc “đồng hồ cát”, nở chỗ này, thu nhỏ chỗ kia có lẽ nên chọn Aerobic hay Gym? Ngồi một chỗ múa máy, uốn éo, vặn vẹo … như Yoga thì làm sao mà khỏe được? Lại còn vẻ đẹp tâm hồn …? Thâm tâm tôi chứa đầy hoài nghi như thế.

Thời gian sau đó, tôi thấy mọi người xung quanh nói về Yoga nhiều hơn. Một đồng nghiệp của tôi đã nghỉ việc, trước đó có tập Yoga và em đang tham gia một khóa học đào tạo huấn luyện viên, tình cờ chúng tôi có trao đổi với nhau qua mạng xã hội. Em biết tính xấu của tôi, với kinh nghiệm từ bản thân mình, em khuyên tôi tập thử Yoga với hy vọng có thể giúp tôi cải thiện phần nào.

Tôi bắt đầu suy nghĩ về đề nghị này và quyết định tập thử. Gần nơi tôi sống có một trung tâm TDTT có người Ấn Độ trực tiếp hướng dẫn, biết sơ qua Yoga có nguồn gốc từ Ấn Độ, nên tôi chọn nơi này để tập cho nó có “đẳng cấp”. Bởi tôi lúc nào cũng tự đề cao bản thân và luôn hãnh diện về những thứ thuộc về mình. Đăng ký và háo hức đi tập, thầy giáo của tôi khi hướng dẫn tập thường nói tiếng Việt như thế này: hít, thở, xuống, lên, trái, phải, cố lên, tốt…kèm theo các động tác mẫu đôi khi chỉ hướng dẫn bằng vài động tác tay và ánh mắt khích lệ. Sách vở thì nói sau buổi tập tinh thần thường sảng khoái mà với tôi ngoài mỏi chỉ có đau và đau! Tôi cố nhịn, nhịn mỏi, nhịn đau … vì tôi không muốn thua kém người khác. Cố gắng được khoảng 3 tuần, tôi thấy tình hình không được cải thiện là mấy, tôi bắt đầu sợ khi có lịch tập, hôm nào đó bất chợt được nghỉ là tôi mừng lắm, vì tôi muốn nghỉ, mà tự nghỉ thì sợ khoảng cách giữa tôi và các bạn tập ngày càng xa …

Khi tôi liên lạc với em đồng nghiệp cũ, kể lại quá trình tập và cảm nhận của mình, em khuyên tôi nên tập thử với hướng dẫn viên người Việt. Em giải thích với tôi dù Yoga bắt nguồn từ Ấn Độ thật nhưng không phải người Ấn Độ nào hướng dẫn Yoga cũng tốt, và có thể nó không phù hợp với mình. Em giới thiệu cho tôi CLB Yoga em từng tham gia tập luyện trước kia.

Lại một khởi đầu mới, ấn tượng đầu tiên của tôi về hướng dẫn viên người Việt, em còn rất trẻ, có lẽ trẻ hơn tôi cả gần chục tuổi, nhưng em có chất giọng rất truyền cảm và cũng rất nhiệt tình. Tôi theo lớp rất tốt, tiến bộ cũng rất nhanh, một số động tác mà bạn tập ở đây 2 – 3 năm có khi chưa làm được hoặc chưa hoàn thiện mà tôi có khi ở ngay lần tập đầu tiên có thể làm tương đối dễ dàng. Đến lúc này tôi bắt đầu có cảm giác “nghiện”, ngày nào cũng tập bất chấp ở phòng tập hay ở nhà, có lẽ chỉ trừ những lúc tôi bệnh … Từ chỗ tò mò tập thử biến thành yêu thích và tình yêu ấy trong tôi cứ lớn dần, lớn dần từng ngày. Tôi bắt đầu tìm hiểu thêm thông tin trên mạng, tự tập thêm các asana mới hoặc cải thiện các asana hiện tại, hơn nữa là các bài tập trị liệu từ các clip hướng dẫn trên trang Youtube, từ đây tôi bắt đầu biết đến một người Thầy mà sau này đã khiến cuộc đời tôi bước sang một trang mới, tôi của ngày hôm nay với tư duy và cách sống mới khác hoàn toàn so với tôi của ba mươi tư năm trở về trước…

Lại nói về con người tôi trước đây, bệnh tật thì phong phú mà tính xấu thì đầy mình.

Tôi bị rối loạn tiền đình mặc dù ở độ tuổi còn trẻ. Căn bệnh phiền toái ấy cứ lừ lừ tiến đến gặp tôi mà không cần báo trước cũng chả thèm hỏi ý kiến ai, đều đặn hằng hai ba tháng một vài lần phù hợp với người ưa cảm giác mạnh như tôi. Nếu bạn đã từng chơi trò tàu lượn siêu tốc trên cao thì bạn có thể hiểu cảm giác khi tôi phát bệnh, chóng mặt kinh khủng, nó cũng tương tự như bạn bị người khác cầm hai chân quay vòng tròn trên không với vận tốc lớn. Những lúc như vậy, nằm một chỗ còn không xong, thì cử động và đi lại đối với tôi là một chuyện hết sức xa xỉ. Tôi đã kết thân và sống chung với căn bệnh ấy một số năm nay. Ngoài ra, tôi còn bị mất chứng mất ngủ, ở cái tuổi ba mươi ba tôi đã biết thế nào là khái niệm “đêm trắng”, không vì lý do gì, chỉ là trong đêm tôi nằm dù có nhắm hay mở mắt thì cảm giác cũng như nhau^^. Ai đã từng mất ngủ sẽ hiểu được cảm giác này bởi thật khó có thể diễn tả hết bằng lời … Kéo theo bệnh mất ngủ tôi thường ăn uống không ngon miệng, dẫn đến tiêu hóa không tốt, sức đề kháng kém đồng thời khuyến mãi thêm cả chùm những bệnh lặt vặt khác.

Tôi nghe mẹ nói, lúc sinh ra, tôi bị “tràng hoa” quấn cổ hai vòng, có lẽ do vậy mà tính cách tôi rất ngang ngược. Độ nóng trong tính cách có thể tăng theo cấp số nhân trong vài phút, nó bộc phát từ những việc tưởng chừng như chả có gì đáng giận. Đơn giản chỉ là việc nhầm lẫn giữa dầu ăn và nước cũng đủ cấu thành nguyên nhân khiến cho ba cái cốc đang lành lặn xinh xắn khi qua bàn tay mảnh khảnh của tôi với ba hình vòng cung tuyệt đẹp thì đều chung một số phận, đồng dạng nát vụn trong góc nhà với thời gian chưa đầy 2 phút. Hoặc chỉ là sự bất đồng quan điểm cố hữu trong công việc, cũng bởi cái tôi quá lớn khiến sự mâu thuẫn ấy thêm căng thẳng, đỉnh điểm là việc hai quyển sổ, một từ tay cấp trên, một từ tay tôi, hoàn hảo gây sự chú ý của mọi người trong văn phòng bằng hai âm thanh một trước một sau vô cùng quyến rũ khi chúng tiếp xúc với sàn nhà, kết thúc một cuộc tranh luận!

Tôi cũng rất ích kỉ. Chỉ biết nghĩ cho mình mà không mảy may quan tâm đến cảm nhận của người khác. Tôi muốn người khác chia sẻ buồn, giận, bức xúc để được giải tỏa, mà khi có vấn đề cần tôi nghe giải thích, thì tôi ít khi “ban phát” cho ai cơ hội. Vậy đấy, tôi vẫn luôn tự mâu thuẫn như thế. Từ công việc gia đình, nuôi dạy con hay công việc ở cơ quan. Tôi rất ít nhẫn nại hướng dẫn, giải thích, mà lại đòi hỏi kết quả thu được phải hoàn hảo như tôi mong muốn, bằng không ngoài quát mắng, to tiếng thì vẫn chỉ là to tiếng. Thêm một tính xấu, tôi rất hay đa nghi, hầu như không mấy tin tưởng ai ngoài bản thân mình, đối với những việc quan trọng, tôi thường tự giải quyết, bởi tôi sợ người khác làm không kịp tiến độ cộng với chất lượng công việc không tốt như mong đợi sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của tôi trong mắt cấp trên, đúng nghĩa là tôi sợ ảnh hưởng đến túi tiền của mình, tôi quan niệm khi có tiền thì có thể hưởng thụ theo cách mình muốn, như vậy cũng là một loại hạnh phúc. Động lực lớn như thế, nên tôi thường “ôm” hết việc, nhân tiện tự tạo thêm áp lực cho mình. Tôi mệt mỏi hơn, cũng dễ cáu gắt hơn… Bạn thấy đấy, con người tôi là một tổng thể những rắc rối như vậy.

Rồi cũng đến một ngày, một ngày mùa Đông đẹp trời, không quá lạnh mà lại có ánh sáng của “vầng thái dương”. Tôi lại xách ba lô lên với một khởi đầu mới tương đối thuận lợi, đặt viên gạch đầu tiên, bắt đầu hành trình thay đổi cuộc đời mình, khi tôi chính thức theo đuổi một loại hình Yoga mang tên “RAJA YOGA” – mà theo lời Thầy tôi dạy “RAJA YOGA là con đường giác ngộ và giải thoát gồm 8 bước liên hệ chặt chẽ với nhau” mà tôi đang ở bước thứ 4, dưới sự chỉ dạy và hướng dẫn của Thầy!

Vẫn như cũ, tôi say mê luyện tập hàng ngày, đến thời điểm này cũng được 4 tháng có lẻ. Bạn biết không? Bằng sự luyện tập kiên trì, bền bỉ như thế, căn bệnh rối loạn tiền đình gắn chặt với tôi trước đây đã dần dần bỏ tôi mà đi, có ngoái đầu lại cũng chỉ là để nói lời tạm biệt “không thành ý“ mà cũng chả chút lưu luyến. Nó có xuất hiện một lần ở khoảng tháng thứ 2 tôi tập luyện và chỉ mất khoảng 4h tôi đã trở lại như người bình thường thay vì nằm một chỗ vài ngày như trước đây. Những bệnh lặt vặt khác cũng theo chân căn bệnh này đi mất dạng.

Quan trọng hơn cả là tôi có cách nhìn sự việc hoàn toàn khác. Nhiều tình huống trước đó khiến tôi nổi khùng thì giờ tôi thấy nó quá đỗi bình thường. Nên cũng không nóng giận, có lúc nào đó giận tôi cũng không nói nhiều, cũng có khi còn giữ được im lặng.

Sự tập trung, nhẫn nại và chia sẻ đến với tôi hết sức tự nhiên. Giai đoạn này tôi thấy mình như trở thành “triệu phú” về thời gian. Trở về nhà sau mỗi ngày làm việc rất đúng giờ, cũng không buồn la cà quán xá, xem cái váy này, ngắm cái áo kia, bởi niềm vui của tôi bây giờ không còn là việc mang trên mình những bộ cánh hàng hiệu đắt tiền… Tôi không còn nhu cầu tiêu xài hoang phí cho riêng bản thân mình.

Những câu nói tôi thường nghe từ đồng nghiệp “chị dạo này thay đổi rồi …  khỏe khoắn thế … nhìn tràn đầy sức sống, không như lúc trước … sắc mặt hôm nay hồng hào thế …” Có khi đùa vui với đồng nghiệp tôi dọa mắng các em … Câu trả lời nhận được như thế này: “đó là bác của trước đây rồi…”^^.

Tôi cũng tự cảm nhận được tâm tính mình thay đổi nhiều, có những khi tôi bị sếp trách mắng, tôi cũng chả buồn giận cho dù sếp mắng đúng hay sai. Bạn của tôi gặp chuyện không vui, bằng cách nghĩ của mình, tôi rất tự nhiên giúp bạn giải tỏa theo hướng tích cực.

Về phía gia đình, tôi không còn nhìn chị dâu bằng thái độ hằn học như trước. Tôi đặt mình vào vị trí của chị nên có thể hiểu được phần nào. Tôi cũng không dám chắc ở vị này tôi có thể làm được tốt như chị, vậy mà trước đây, có một thời gian dài tôi luôn nhìn ở một khía cạnh khác và đã trách cứ chị không ít. Giờ đây cho dù chưa nói ra, nhưng tôi thấy biết ơn những gì anh chị đã và đang làm thay vợ chồng tôi, lo cho bố mẹ, nhiều khi là cả các con tôi nữa (việc đưa đón hai bé nhà tôi ở trường khi tan học, phần lớn là anh chị làm).

Tôi hiểu được phần nào sự khó chịu của chồng tôi trước đây, tôi hiểu được sự im lặng của anh, vì có nói cũng không giải quyết được gì, quan trọng là tôi khi ấy không nhận thức được vấn đề. Tôi cũng hiểu tại sao trước đây chồng tôi âm thầm giải quyết một số việc mà không chia sẻ với tôi, cuộc sống mệt mỏi như vậy, nếu còn tiếp diễn thì không biết sẽ xảy ra biến cố gì… May mắn là tôi vẫn còn thời gian để nhận ra và sửa đổi bản thân mình trước khi mọi việc trở nên quá muộn …

“Sự việc thì vẫn như thế, chỉ có cách nhìn của chúng ta là thay đổi và thế là cuộc đời cũng thay đổi theo …”

Tôi xin kết thúc bài viết của mình tại đây. Cảm ơn bạn đã quan tâm theo dõi, cũng mong bạn thông cảm, bỏ qua những thiết sót trong bài viết!

Nhân đây, tôi xin phép gửi lời tri ân đến người Thầy tôi nhất mực kính trọng! Người đã, đang và sẽ dìu dắt từng bước đi của anh chị em học viên chúng tôi – như lời Thầy nói đến “hết cả cuộc đời của Thầy” – bằng lời hứa kiên định rèn luyện, tu tập cho đến hết cuộc đời của tôi!!!

HT.

Nguồn: hoitho.vn

Hãy để lại bình luận của bạn