22/12/2020

Về với bình yên

Tôi không dám chắc câu chuyện của tôi đủ lớn để tạo cảm hứng cho cộng đồng đã, đang và mong muốn theo đuổi Yoga. Vì tôi mới thực sự đến với Yoga được 6 tháng và đơn giản hơn là tôi viết cho K, viết cho những cảm xúc đang phục sinh trong tôi.

Nếu không gặp K tôi là ai? Phụ nữ ở cái tuổi 15 lần thứ hai, đã quá quen nhịp sống phố xá hối hả, buồn tẻ của hai chiều đi về giữa nhà và văn phòng, bị bào mòn trong đống giấy tờ khổng lồ đặt trên bàn làm việc từ 8 giờ sáng và đã đôi lần giật mình vì những biến đổi mà thời gian hằn lên mắt, da và cơ thể mình.

Sẽ mãi mãi là như thế nếu không là cơ duyên tôi gặp K ở khu rừng buổi chiều hôm đó. Chúng tôi cùng 15 đối tác khác có đợt đi thực địa trong một chuyến công tác chung về phát triển bền vững. K chào và hỏi han tôi đôi chút, ánh mắt anh bình yên đến lạ thường. Giữa chúng tôi lâu nay là những cuộc nói chuyện rất vội qua email, qua điện thoại, qua những lần hợp tác công việc gấp gáp đến nín thở để kịp tiến độ. Và giờ đây bên tôi, anh đứng trước một cây to, mắt nhắm, tay dang như có một nguồn năng lượng đang truyền qua từng thớ thịt, qua ngón tay, qua bờ vai rộng dài. Anh quay sang nhìn tôi, im lặng trong sự kết nối vô hình xuyên thời gian, xuyên không gian, xuyên qua ráng chiều đỏ lựng đang đổ trên đỉnh đầu, trên kẽ lá.

K và những xúc cảm ám ảnh chiều hôm đó đã thôi thúc tôi tìm kiếm thông tin về anh. Không quá khó để tìm được thông tin cá nhân ở cái thời kỳ mà mạng xã hội trở thành kênh kết nối chủ yếu của người với người. Facebook là một thứ tuyệt vời khi có thể bật mí được nhiều điều mà người ta tò mò về nhau. Tôi phóng lớn avata của anh, vẫn khuôn mặt an nhiên ấy và phía sau anh là tủ sách với đủ loại file nhiều cỡ. Tôi cố gắng quan sát, dừng lại tại một cuốn sách rất dày có hình ảnh giải phẫu người và dòng chữ lớn ngay chính giữa gáy sách: ASANA.

Tôi có gặp K thêm đôi lần nữa sau đó. Anh bảo muốn được về khu rừng cũ cùng riêng tôi vào một ngày nào đó. Tôi im lặng cúi đầu, thấy hơi thở của anh luồn qua kẽ tóc mình. Mỗi lần gặp gỡ là mỗi lần thấp thỏm với câu hỏi: Biết lần tới gặp nhau là khi nào hả K?

Một năm sau tôi đăng ký tham gia lớp yoga do một thầy Ấn Độ và một thầy người Việt hướng dẫn tại trung tâm tổ hợp thể thao tỉnh. Bài học đầu tiên chạm sâu đến điểm nhạy cảm của tôi: Thở. Nhắm mắt, vai buông xuôi nhẹ, mỗi lần hít vào tôi lại thấy rừng, thấy màu xanh bát ngát, diệu vợi của nó, mỗi lần thở ra là khuôn mặt K nghiêm khắc đan trong những chiếc lá thuôn dài, buông lơi. Sau 6 tháng học, tôi tiến bộ hơn mình tưởng, đã có thể thực hiện nhiều động tác cân bằng, uốn dẻo cơ bản, những cơn đau vai gáy kinh niên của dân văn phòng cũng thuyên giảm. Tôi đọc nhiều tài liệu hơn về yoga, vui thú thử các động tác khác nhau ở mọi lúc mọi nơi, lúc sáng sớm mở mắt trên giường, lúc nấu ăn, lúc ngồi trên ghế văn phòng, trước khi chìm vào giấc ngủ. Tôi vẫn đi rừng theo nhiệm vụ công việc và mỗi đợt đi là mỗi lần tìm về ngọn nguồn cuộc sống với hơi thở đan lồng trong cây cối, trong sông suối, trong tiếng kêu hoan ca của loài chim muông, trong buổi chiều bình yên sâu thẳm nơi mắt người.

K ít khi cập nhật thông tin trên trang cá nhân của anh mà đến tận bây giờ tôi vẫn chưa đủ can đảm để nhấn nút “Kết bạn”. Đến lớp yoga hàng chiều trở thành thói quen của tôi vì để cùng những người đàn bà khác thở, thiền, khúc khích cười trong những lần trượt mất định tuyến, để cùng động viên và trầm trồ trước sự tiến bộ của nhau. Sáng nay đến cơ quan, bạn đồng nghiệp hớn hở thông tin “anh K và đoàn khảo sát chuẩn bị về tỉnh ta cho dự án phát triển mới”. Tôi hít một hơi thật sâu, thấy tin lành lan trên mắt, bờ môi, tràn xuống ngực đến từng ngón tay, ngón chân. Chúng mình sắp gặp lại nhau, phải không K?

Nguồn: hoitho.vn

Hãy để lại bình luận của bạn